Chào chị Olena thân mến và chúc chị một ngày tốt lành!
Viết thư cho chị là một người chị chưa từng quen biết, sống tại làng Slyusarevo thuộc vùng Odessa. Em kể đôi điều về bản thân nhé: Tên em là Alyona, học lớp chín và hiện đang sống với cha mẹ. Làng của em nằm cách xa trung tâm, xa tuyến đường sắt, còn xe buýt thì đến mỗi tuần một lần, v.v… Nhưng tất cả những điều kiện không thuận lợi ấy được bù lại bằng phong cảnh làng đẹp như tranh: bao quanh làng là ngút ngàn cây xanh gồm cả cây rụng lá theo mùa và cây quanh năm tươi tốt, còn các loại quả mọng, nấm và động vật hoang dã thì vô cùng phong phú và đa dạng. Chưa hết, làng em có những cánh đồng ngũ cốc bát ngát, nguồn nước có tác dụng chữa bệnh, còn bầu trời bao la vô tận. Thật tươi đẹp biết nhường nào!
Mỗi nhà ở làng em đều có một máy thu hình, và nhiều gia đình có máy tính được kết nối Internet. Chính nhờ phương tiện đó em mới được biết về chị và khâm phục chị vô cùng, chị Olena ạ! Đến tận lúc này đây, em vẫn luôn ngưỡng mộ tính kỷ luật và lòng can đảm của chị biết bao!
Em biết Thế vận hội Olympic đó là sự kiện thể thao lớn nhất của thế giới cổ đại. Thế vận hội ra đời như là một nghi lễ tôn giáo và đã được tổ chức từ năm 776 trước Công nguyên đến năm 394 sau Công nguyên tại Olympia, nơi được coi là miền đất thánh của người Hy Lạp. Đối với toàn cõi Hy Lạp cổ đại, Thế vận hội Olympic là một sự kiện quan trọng đã vượt ra ngoài giới hạn của thể thao. Chiến thắng tại Thế vận hội luôn được coi là niềm vinh dự lớn lao không chỉ đối với mỗi vận động viên mà còn đối với cả các thành bang của Hy Lạp cổ đại mà vận động viên đó đại diện.
Thế vận hội Olympic ngày nay cũng là một sự kiện quan trọng trên toàn thế giới và có ý nghĩa xã hội cho cả những vận động viên tham gia lẫn các quốc gia của họ. Em tin rằng thanh niên - những người vốn mạnh mẽ, thông minh và có khả năng nhận biết tiềm năng của chính mình sẽ xuất hiện ở nước ta, một đất nước sẽ hùng mạnh hơn trong tương lai. Sự kính trọng và ngợi ca luôn dành cho tất cả những nhà vô địch Olympic - những người tôn vinh Tổ quốc của chúng ta. Nhưng sự tôn trọng và ngưỡng mộ đặc biệt của em lại luôn hướng tới những thanh niên tuy khiếm khuyết về thể chất nhưng họ đã vượt qua nỗi thất vọng và tuyệt vọng và dồn hết mọi ý chí và sức lực để rèn luyện sao cho mạnh mẽ, khỏe mạnh, thành công. Và điều này hoàn toàn đúng với chị, chị Olena ạ.
Khi lên hai tuổi, chị mất cả hai bàn chân thế mà lúc 13, 14 tuổi chị đã chơi được bóng chuyền và tham gia giải đấu quốc tế dành cho thiếu niên tổ chức ở Hà Lan, và ở tuổi 16 chị bắt đầu trượt tuyết. Trượt tuyết mà không có bàn chân ư... liệu điều đó có thực sự khả thi hay không?
Em có thể tưởng tượng chị đã phải cố gắng như thế nào trong những buổi luyện tập liên tục, chị đã phải trải qua biết bao cố gắng, quyết tâm và can đảm suốt một thời gian dài để trở thành một vận động viên trượt tuyết có chuyên môn cao và giàu kinh nghiệm! Vào năm 2006, tại Paralympic mùa đông ІХ tổ chức tại Turin, trong các cuộc thi trượt tuyết và bắn súng, chị đã giành được bốn huy chương vàng, một huy chương bạc và một huy chương đồng. Thành tích của chị ở Turin được công nhận là một tài sản quý báu trong lịch sử của Thế vận hội dành cho người khuyết tật. Thật sự là, chị đã phấn đấu với nỗ lực phi thường thì mới đạt được một thành tích lớn đến vậy! Em chắc chắn rằng, để có được chiến thắng ấy đó là nhờ sự hỗ trợ về tình cảm từ gia đình và những người bạn chân thành của chị.
Và em rất muốn tìm hiểu thêm về cha, mẹ của chị và những người thân yêu khác, những người luôn luôn ở bên chị bởi vì cuộc sống của họ là một tấm gương về hành động dũng cảm.
Tại sao em lại nghĩ như vậy?
Ở làng bên cạnh của em có một thanh niên bị chấn thương cột sống sau khi cắm đầu nhảy xuống bơi. Mẹ của anh để con lại cho người cha còn bà ta thì bỏ đi. Người cha lập gia đình lần thứ hai. Ban đầu người mẹ kế chăm sóc anh thanh niên này và đưa anh ta tới Crimea để điều trị, và tại đây anh ta đã làm quen với một cô gái. Cô gái thậm chí còn kết hôn với anh ta, nhưng sau khoảng một năm chung sống thì cô gái bỏ đi.
Người thanh niên ngồi xe lăn đã trở thành một gánh nặng cho mọi người. Gia đình anh không có đủ kiên nhẫn, hiểu biết, hoặc thậm chí thiếu cả sự đồng cảm tối thiểu. Cuối cùng, người ta chuyển anh tới khu nhà dành cho những người tàn tật cô đơn. Nhưng nếu người thanh niên ấy được một người có tấm lòng yêu thương và chăm sóc tận tụy luôn ở bên cạnh, thì chắc hẳn anh ấy đã trở thành người có ích cho xã hội. Hay có lẽ tại vì ngay chính bản thân anh ta cũng không có được lòng can đảm dù chỉ là chút ít, điều sẽ giúp vượt qua khó khăn hàng ngày?
Tại Ukraine và trên thế giới có rất nhiều người tàn tật bất chấp mọi khó khăn và đã trở thành tấm gương về thái độ của họ đối với cuộc sống để mọi người noi theo. Họ chính là những người đã chiến thắng mọi khiếm khuyết của cơ thể bằng sự kiên trì luyện tập.
Những vận động viên của Thế vận hội dành cho người khuyết tật luôn khiến chúng ta ngạc nhiên trước ý chí giành chiến thắng của họ.
Nhưng, qua các chương trình phát sóng truyền hình, chúng ta không tìm hiểu được nhiều về họ. Vì những lý do nhất định mà các bản tin thường chỉ đưa những thông tin về các nghị sĩ gây ồn ào tại phiên họp, hoặc một đứa trẻ con nhà giàu thoát được tội sau khi phạm tội ác. Tuy nhiên, rất hiếm khi hoặc hầu như không bao giờ các chương trình đó cho chúng ta biết rằng một nhà vô địch Paralympic cần trợ giúp 365 hoặc 366 ngày một năm chỉ để có thể ra khỏi nhà! Nhưng vận động viên ấy và hàng ngàn người khác như anh ấy cần sự giúp đỡ.
Em cho rằng, kể cả những người giành thắng thế tại Quốc hội hay những nhân vật quan trọng dù có diện bộ cánh thời trang đến mấy thì cũng chẳng gây cho em sự chú ý nào. Thế nhưng em ngưỡng mộ những thành tích của chị, chị Olena thân mến ạ. Chứng kiến chị vượt qua những khó khăn của cuộc sống để đạt thắng lợi mới và đỉnh cao mới trong thể thao, em như được truyền sức mạnh và cảm hứng để tăng thêm lòng kiên trì trong việc đạt được thành tích của riêng mình cho dù thành tích ấy chỉ là khiêm tốn.
Chị là một tấm gương sáng cho hàng triệu người dân của đất nước ta. Em luôn tự hào về chị, luôn trân trọng lòng dũng cảm bền bỉ của chị, luôn vinh dự vì chị là người đã tôn vinh đất nước Ukraine của chúng ta trên toàn thế giới.
Xin gửi tới chị lòng kính trọng sâu sắc!
Người luôn ngưỡng mộ chị
Alyona Kuchanskaya
Good day, dear Olena!
The person writing to you is a stranger from the village of Slyusarevo in Odessa region. A little bit about me: my name is Alyona, I’m in ninth grade, I live with my parents. Our village is distant from the centre; the railroad is far away, the bus comes once a week, et cetera. But all these inconveniences are compensated by the fact that our land is very picturesque, surrounded by all sorts of trees, trees which lose their leaves and evergreen trees, and a rich diversity of berries, mushrooms and wild animals. And a lot of grain grows from our land, our water is medicinal, and our sky is vast. What beauty!
Every house has a television, and in many houses there is also a computer which is connected to the Internet. That’s how I found out about you, respected Olena! Even now I can’t stop admiring your self-discipline and courage!
I know the Olympic Games where the biggest sporting event of the ancient world. They arose as part of a religious cult and were carried out from 776 g BC to 394 g AD in Olympia which was considered by the Greeks as a sacred place. For all Ancient Greece the Olympic Games were an important event which went beyond the bounds of sport. The victory at the Games was considered very honourable both for the athlete, and for the polis which he represented.
The modern Olympic Games are also an event of worldwide importance and social significance both for the athletes and their countries. I believe the more young people who are strong, clever and capable to realize their potential there will be in our country, the stronger our state will be. Honor and praise to all Olympic champions who glorify our Homeland. But special respect and admiration in me are inspired by young people who, having physical defects, overcame despair and disappointment, collected all their will in a fist and were able to become strong, hardy, successful. You, Olena, have become precisely this successful.
Left without both feet at the age of two, you already played volleyball at the age of 13, at 14 took part in the international junior tournament in Holland, and at 16 started to ski. Skiing without feet… is that really possible?
I can only imagine how you had to exert yourself during continuous training sessions, how much courage, determination, fearlessness you showed to become, in the long run, a skilled and experienced skier and biathlete! In 2006 at the IX Winter Paralympic Games in Turin in competitions in biathlon and skiing you won four gold, one silver and one bronze medals. Your achievement in Turin is recognized to be a valuable asset in the world history of Paralympic sports. Yes, you have really made titanic efforts to achieve such a success! I am sure it is the support of your affectionate family and true friends that helped you to become who you are.
And I would like very much to learn more about your mother, father and other loved ones who were near you because their life is an act of courage as well.
Why do I think so?
In the next village there lives a guy who suffered spinal trauma after jumping in water headfirst. His mother dumped him on his father and took off somewhere. The father married a second time. The stepmother first looked after the guy, and carried him to the Crimea for treatment where he met a girl. The girl even married him, but lived with him about a year and left.
The man in the wheelchair became a burden for all. His family didn’t have enough patience, understanding, or even basic empathy. In the end, the guy was moved to a house where lonely disabled people lived. But if there would be a loving, devoted soul near him, he might become useful to society. Or perhaps he just doesn"t have that core of courage, will which helps to overcome an everyday hardship?
In Ukraine and around the world there is a great number of disabled people who, despite all difficulties, set an example to all people of their attitude towards life. They are among those who overcame their physical imperfection by physical obsession.
Paralympic athletes surprise us with their will to win.
But from TV broadcasts, for example, we don’t find out much about them. For some reason on the news they will surely once again tell us how parliamentarians kicked up a row at one of the sessions, or a rich kid avoided punishment for a committed crime. However, seldom or never do they tell us that a Paralympic champion is in need of help 365 or 366 days a year just to get out of the house! But he and thousands of others like him are in need of help.
I think that it doesn’t really make a difference to people who won an argument in Parliament or what a fashionable outfit someone from the authorities put on. But I admire your achievements, dear Olena. Watching as you overcome the difficulties of life, reaching for new victories and new heights in sports, I derive strength and inspiration and become more persistent in achieving my own, though modest, results.
You are a worthy example for millions of my compatriots. I am proud of you, I respect your fortitude, I honour you for glorifying Ukraine at the international level.
With deep respect,
Your admirer,
Alyona Kuchanskaya
Nguồn: NXB Thông tin và Truyền thông