Ngày 15 tháng 10 năm 2012
Mẹ đỡ đầu Inga yêu quý,
Cảm ơn dì đã gửi thư cho cháu. Đọc thư của dì, cháu cảm giác như đang đọc một cuốn tiểu thuyết mô tả một cách hấp dẫn về ngôi làng nơi dì lớn lên. Mặc dù cháu vẫn còn bé, cháu cũng muốn chia sẻ suy nghĩ của cháu với dì.
Trời đang mưa, những giọt mưa nhỏ hắt nhẹ nhàng lên trên và xung quanh cửa sổ, tí tách trên mái nhà, làm cháu nhớ đến dạo khúc “Giọt mưa” của Sô-panh. Mưa dường như đang ca hát, cố nói với cháu điều gì đó. Cháu nhìn ra cửa sổ: mọi người đều cầm ô. Màu xanh, màu đỏ nhưng phần lớn là màu đen. Người ta đang vội vã, khuôn mặt của họ đầy lo âu... Cháu tự hỏi liệu có ai nghe thấy âm thanh êm dịu của mưa không - tiếng nhạc mưa?
Rồi đột nhiên, mưa ngừng rơi. Cháu vội mở toang cửa sổ, một làn không khí trong lành uà vào phòng. Mặt trời mùa thu đã xua tan những đám mây. Cháu chợt nghe tiếng trẻ con reo hò, “cầu vồng, cầu vồng!”. Người qua đường dừng lại, ngắm xem và mỉm cười. Bầu trời hiện ra như có phép lạ với bảy sắc cầu vồng, một sự kết hợp kỳ diệu của mặt trời và mưa. Cháu lấy ra một tờ giấy và màu nước, và cháu vẽ cầu vồng.
Trong khi vẽ, cháu nghĩ về sức mạnh của những giọt mưa nhỏ xíu kia. Chúng giống như những nghệ sĩ, trang trí bầu trời và cây lá. Chúng tô điểm với đồ trang sức rực rỡ, rắc những chiếc gương nhỏ lấp lánh lên đồng cỏ. Và thật hữu hiệu! Đường phố được rửa sạch, những mái nhà sáng bừng lên. Các khu rừng được tưới nước, và ở bên dưới những cây nấm rêu nhỏ xíu có lẽ đang bắt đầu cựa mình. Cháu nhìn thấy con sông uốn khúc qua khung cửa sổ, và thậm chí còn thấy dòng sông đang chảy xiết. Mọi thứ đều sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trái đất sẽ ra sao nếu không có những giọt mưa kia? Ai sẽ đánh thức những chồi non vào mùa xuân? Ai sẽ giúp mẹ thiên nhiên làm cho các cánh đồng và cây trồng xanh tốt? Ai sẽ mang lại niềm vui thú vị cho chúng cháu vào mùa đông, khi những giọt nước trở thành những bông tuyết mịn được các thiên thần thả xuống từ trên trời cao?
Chính những giọt mưa nhỏ này đã tạo ra nước của cả thế giới: sông, hồ, biển và đại dương. Và tất cả những mạch nước ngầm chảy dưới lòng đất, giống như những mạch máu của Trái đất nữa. Nếu không có nước, hành tinh của chúng ta sẽ không có sự sống. Những chiếc lá trên cây sẽ không lay động, những cánh đồng sẽ không rực màu xanh, lũ chim sẽ ngừng hót, không có sinh vật nào có thể sống được - không một con kiến nhỏ, không một con nai, không một bông hoa nhỏ, không một con cá, và thậm chí không một con người nào.
Ở trường, chúng cháu xem một bộ phim về nước. Cháu
đã biết được rằng tình trạng thiếu nước đang ảnh hưởng đến
2,5 tỉ người trên thế giới, và có đến 8 triệu người chết mỗi năm vì không đủ nước uống. Vì biến đổi khí hậu, ô nhiễm không khí và các dòng sông khô cạn, thiếu nước đang đe dọa nhiều khu vực trên thế giới, đặc biệt là châu Phi.
Dì Inga kính mến, cháu nghĩ rằng chúng ta còn may mắn: chúng cháu không bị thiếu nước. Chúng cháu có biển Baltic, sông Neman, được biết đây là cha đẻ của các con sông suối, hồ, lạch và giếng. Ngay cả ngôi làng nhỏ nhất ở Li-thua-ni-a cũng có tháp nước riêng của mình. Chúng cháu có thể uống nước, tự do tắm rửa. Ở Li-thua-ni-a chúng cháu có suối khoáng chữa bệnh và nghỉ dưỡng. Khu nghỉ mát bên bờ biển nhỏ này có một con sông, hai con lạch và bốn dòng suối nhỏ. Nhưng chỉ có thể uống được nước của hai trong số bốn dòng suối đó. Hai dòng suối còn lại đã bị ô nhiễm, và có biển ghi “Nước bị ô nhiễm”.
Ở trường và ở nhà, cháu nghe người ta nói phải tiết kiệm nước. Trong một thời gian dài, cháu đã không hiểu tại sao nước lại quý như vậy. Khi lớp chúng cháu đến cơ sở xử lý nước Palanga, cháu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những thiết bị phức tạp và công nghệ để xử lý nước, số lượng người làm việc để làm sạch nước từ các dòng suối để chúng ta có thể uống được.
Dì Inga ơi, biển rất đỗi thân thiết trong tim cháu. Nếu không có biển, cháu không thể sống nổi một ngày vì ở đó không khí trong lành, bãi biển, những con sóng, hổ phách, những viên sỏi nhỏ xinh đẹp và vỏ ốc, bao nhiêu thứ thật thú vị, và cháu ở đó chờ đợi ba cháu trở về trên chiếc thuyền đánh cá. Mới gần đây, gia đình cháu đã ra khơi bằng thuyền. Khi đã xa bờ, thuyền bỏ neo, gia đình cháu mặc đồ rồi lặn biển. Cháu nhìn thấy những thứ không thể tin được. Xung quanh cháu có quá nhiều loại cá có màu sắc khác nhau: da cam, vàng, xanh lá cây, xanh da trời, đỏ. Gần đó là xác của một tàu đánh cá bị chìm. Cháu đã biết được rằng biển không chỉ đẹp ở trên bờ, mà còn tuyệt vời ở dưới đáy biển.
Sau đó, trên đường trở về, cha mẹ cháu nói về những điều rất buồn. Cha mẹ cháu nói rằng biển đẹp của chúng ta đang đau khổ. Dưới đáy biển vẫn còn những thùng chứa chất độc từ Thế chiến thứ II. Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó chất độc khủng khiếp này bị phát tán?
Cháu bắt đầu lo lắng: nếu nước biển bị ô nhiễm, cá và các loài chim biển sẽ chết. Con người sẽ bị ảnh hưởng. Cây sẽ khô cằn. Và điều gì sẽ xảy ra khi nguồn nước của chúng ta bị ô nhiễm? Cháu biết cả các cánh đồng cũng đang bị ô nhiễm vì phun hóa chất và phân bón. Đôi khi còn có cả sự cố tràn dầu và các tai nạn khác nữa. Nhiều người lén lút thải ra các chất độc hại ở khắp mọi nơi. Có lẽ đó là lý do tại sao hai dòng suối của chúng cháu đã bị ô nhiễm.
Cháu muốn chia sẻ những suy nghĩ vui có, buồn có về nước - nguồn tài nguyên vô giá với dì, dì Inga ạ, khi cháu ngồi trước bức tranh vừa vẽ, cháu rất thích vẻ đẹp của cầu vồng. Cầu vồng đã tan, và những hạt mưa lại đang tí tách rơi trên ô cửa sổ. Giờ đây cháu nghĩ về mưa khi trở thành sương mù, còn hơi nước bay từ mặt đất lên trời. Mi đến từ nơi nào vậy, hỡi những giọt mưa? Từ những nơi nào mà hơi nước bay lên như sương mù để tạo thành những đám mây?
Lúc này, giọt mưa như những giọt nước mắt từ trên bầu trời đang chảy dài trên cửa sổ.
Khi cháu kết thúc lá thư dài này cũng là lúc cháu gửi tới dì, mẹ đỡ đầu thân yêu, bức tranh cầu vồng đang mỉm cười mà cháu đã vẽ.
Cháu mong nhận được thư trả lời của dì.
Cháu chào dì,
Gabija
15th October 2012
Dear Godmother Inga,
Thank you for your letter. I felt like I was reading a novel as I read your fascinating description of the village where you grew up. Although I am still just a girl, I will try to share my thoughts with you.
It’s raining. Many tiny droplets are pattering softly on and around the window and tapping on the roof, reminding me of Chopin’s “Raindrop” Prelude. The rain seems to be singing, trying to tell me something. I look out the window: everyone has an umbrella. Green, red, but mostly black. People are hurrying, their faces worried… I wonder whether anyone hears the soft voice of the rain - the music?
All of a sudden, the rain stops. I hurry to open the window, and a wave of fresh air rushes into the room. The autumn sun
has broken through the clouds. I hear children shouting “rainbow, rainbow!” Passers-by stop, look and smile. The sky appears as if by miracle with a rainbow of seven colours, a wonder of sun and raindrops. I take out a sheet of paper and watercolours, and I paint it.
As I am painting, I think of the power of these tiny water droplets. They are like artists, decorating the sky and the tree leaves. They adorn with brilliant jewels, sowing little mirrors into the pastures. And how industrious! The streets are washed clean, the roofs of the houses shining. The forests are watered, and underneath the moss tiny mushrooms are probably beginning to sprout. I can see the river bend from my window, and even the river is overflowing. Everything is glistening, glittering in the sun.
What would the Earth do without you, little raindrops? Who would wake up the buds in the spring? Who would help Mother Nature make the fields green and cultivate the crops? Who would bring delight to our eyes in the winter, when you become fluffy snowflakes, as if sprinkled by armies of angels from the heavens?
But these tiny water droplets make up all the world’s water: rivers, lakes, seas and oceans. And all the arteries of water that flow under the ground, like the Earth’s blood. Without water, our planet would be a dead rock. The leaves on the trees would not rustle, the pastures would not turn green, the birds would not sing, no creature could live - not a tiny ant, not a deer, not a little flower, not a fish, or even us humans.
At school, we watched a film about water. I learned that water shortages affect two and a half billion people around the world, and that as many as eight million people die each year because they don’t have enough drinking water. Because of climate change, air pollution and drying rivers, water shortages threaten many regions around the world, especially Africa.
I think, Aunt Inga, that we are lucky: we don’t have a shortage of water. We have the Baltic Sea, our Neman River, known here as the father of rivers, and many streams, lakes, springs and wells. Even the smallest village in Lithuania has its own water tower. We can drink, bathe and wash freely. In Lithuania we have curative mineral springs and sanatoriums. This little seaside resort has a river, two creeks, and four springs. But only two of the springs have drinking water. The two others are contaminated, and there is a sign saying “polluted water”.
At school and at home, I hear about the need to conserve water. For a long time, I did not understand why water is so precious. When we went to the Palanga water treatment facility with our class, I was astounded to see all the complex equipment and technology, the number of people working to purify the water from the streams and make it drinkable.
The sea is very dear to my heart, Aunt Inga. Without her, I cannot live a single day: the fresh air, the beach, the waves, the amber, the beautiful little stones and shells, the many fascinating here I wait for my father to return in his fishing boat. A little while ago, our family went out in the boat. When we were far from the shore, we dropped the anchor. We dived down in our I saw unbelievable things. Around me were so many different birds. I bathe in her in the summer, and wetsuits. fish: orange, yellow, green, blue, red. Nearby was the wreck of a sunken fishing boat. I learned that the sea is not only beautiful from the shore, but also marvellous in her depths.
Then, on our way back, our parents talked about very sad things. They said our beautiful sea is suffering. Deep down are containers of toxic materials from World War II. What will happen if one day this terrible poison is released?
I became afraid: if the sea is polluted, the fish and aquatic birds will die. People will start to suffer. Plants will dry up. And what if our drinking water is contaminated? I know that the fields are sprayed with chemicals and fertilizers. Sometimes there are oil spills and other accidents. Dishonest people put harmful substances everywhere. Maybe that’s why two of our springs are contaminated.
I wanted to share these amusing and yet sad thoughts about our precious water with you, Aunt Inga, as I sit before my fresh painting, moved by the beauty of the rainbow. The rainbow is no longer in the sky, and the rain is again tapping against the window. Now I think of the rain becoming mist, water vapours that rise from the earth to the sky. Where do you come from, little droplets? From what places did you rise like fog to the clouds?
It now seems like tears streaming down the window from the sky.
As I finish this long letter, I am sending you, dear Godmother, my smiling rainbow.
I look forward to your reply.
With love,
Gabija
Nguồn: NXB Thông tin và Truyền thông