Skip Ribbon Commands
Skip to main content
Thứ sáu, ngày 09/06/2023

BÀI ĐẠT GIẢI

Bài giải Nhất quốc tế - Huy chương Vàng cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 43- Natasa Milosevic (Bô- xni-a Hec-xê-gô-vi-na)

18/12/2014 13:07 CH Xem cỡ chữ

Mostar, ngày 24 tháng 3 năm 2014
Bạn mùa Xuân thân mến,

Mặc dù dây của tôi đã bị chùng và lạc điệu nhưng âm thanh nghe vẫn còn tốt. Chỉ có điều giọng điệu của tôi đã phản lại tôi rồi, thế nhưng làm sao tránh được điều đó một khi tôi đã nằm bất động suốt nhiều năm qua trong căn lều hoang đầy bụi bên bờ sông này? Tôi đã mất hết hy vọng rằng sẽ có ai đó tìm thấy tôi, phủi sạch bụi cho tôi và đưa tôi trở về với dàn nhạc của mùa Xuân, dàn nhạc của những em bé đoạt giải từ cuộc thi cấp làng.

Tôi biết rằng bạn vẫn đang ở quanh đâu đây, bởi vì tiếng chim hót ríu rít và tiếng sóng nước ì oạp của dòng sông luôn đánh thức tôi dậy vào mỗi buổi sáng. Đó là lý do tại sao vẫn le lói trong tôi một niềm hy vọng mong manh tựa như những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ nứt của căn lều này, rằng: tôi sẽ được ra ngoài đón ánh ban mai và chơi giai điệu mùa Xuân đầu tiên của tôi. Tôi thường mơ về mưa và điều đó luôn khiến tôi nhớ về thời thanh xuân của mình, khi tôi đi lưu diễn đến các lễ hội. Tôi thường được trang trí bằng những chùm mimosa tươi rói vừa hái, còn nghệ sĩ vĩ cầm của tôi luôn được thưỏng bằng những đồng xu cùng rất nhiều lời ca tụng. Tôi còn nhớ một cô bé bị ốm, nằm bất động trên giường bệnh đã lâu, nói với  người cha rằng, điều duy nhất giúp cô lấy lại niềm tin và hy vọng được lành bệnh chính là giai điệu tuyệt vời của cây vỹ cầm. Người cha tội nghiệp của cô đã đi hàng trăm cây số mong tìm bằng được nghệ sĩ vĩ cầm hay nhất để giúp con gái mình. Đó là một trong những khoảnh khắc cảm động nhất tôi đã có với mọi người: đối với những người bình dị, cũng như với những người chân thành nhât - cô bé có đôi mắt sáng, xanh biếc màu nước biển ấy đã cố ghìm nén những giọt nước mắt vui sướng. Tôi không thể quên những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời tôi, nhiều bản dạ khúc được chơi dưới cửa sổ của các thiếu nữ đang yêu cùng những bài ca mừng đám cưới tựa như hoàn tất cho những giai điệu của tôi... Tôi nghe vài người tình cờ đi ngang qua nói rằng, thế giới đang kinh ngạc trước một số trào lưu âm nhạc mới. Phòng hòa nhạc ít được khán giả lui đến hơn, mọi người không còn khiêu vũ nhiều như trước nữa, lễ hội thì thưa thớt, và nhạc sĩ đường phố gần như biến mất.

Cuối cùng, khi tôi sắp tuyệt vọng thì một ông lão đánh cá xuất hiện trong căn lều cũ để tìm đồ đánh bắt. Thay vì tìm được ngư cụ, ông lão đã nhận ra tôi và hệt như một thủy thủ thực thụ, ông cẩn thận gạt đống đồ để kéo tôi ra, phủi sạch bụi bẩn cho tôi, nhặt chiếc mã vĩ bị quăng ở gần đó lên, rồi kéo cái mã vĩ trên đám dây lỏng lẻo của tôi. Khi nghe tiếng rít rè rè vang lên, ông lão nói: ""Anh bạn này lỗi thời rồi!".

Sau đó, ông lão mỉm cười như một người lái buôn khôn ngoan và nói thêm: "Có lẽ ta sẽ tìm một công dụng mới cho chú mày!" Ngay lúc đó, tôi vô cùng khiếp hãi sợ rằng đời tôi sẽ kết thúc như một thứ đồ cổ hoặc biến thành củi đun. Thế nhưng, ông lão quấn tôi trong một mảnh vải và đưa tôi về xưởng của ông. "Mình gặp may rồi!", tôi tự nhủ. ông lão đánh cá vui tính này không chỉ chuyên làm nghề chài lưới mà ông còn có một gian xưởng khiêm tốn làm nơi đóng thuyền. Tại đây, ông lão căng lại dây và chỉnh lại các phím cho tôi, sửa chữa và chuốt véc-ni cho cái mã vĩ. Cuối cùng, ông lão kiểm tra âm thanh của tôi và để khiến tôi vui sướng cực độ, ông đã chơi một trong những giai điệu mà tôi yêu thích. Đúng giây phút đó, khuôn mặt khắc khổ của ông lão bỗng trở nên dịu dàng, thanh thản và có phần trầm tư như thể cảm xúc thời trai trẻ đang dâng trào trong ông. Cuối cùng, ông đặt tôi vào một chiếc hộp do ông tự đóng lấy. "Nhìn thấy chú mày dáng vẻ thế này chắc cu cậu sẽ vui lắm đây!" ông lão đánh cá thốt lên khi ngoảnh nhìn về phía làng.

Khi ông lão dừng chân trước ngôi nhà gỗ xiêu vẹo, một cậu bé tóc vàng, mắt xanh và đi chân đất đang đợi ở cửa. Cậu bé chính là cháu nội của ông lão, cậu ôm chặt lấy người ông và hét lên vui mừng: ""ông về rồi!". Cậu bé chỉ còn mỗi ông nội là người duy nhất kiếm sống và nuôi dưỡng cho cả hai ông cháu, bằng nghề đánh bắt cá và bằng tình yêu thương vô bờ bến. Ông nội của cậu biết rằng, đứa cháu trai mình rất mê nhạc và luôn ao ước được học chơi đàn. Cậu bé hằng mơ về một cây vĩ cầm xinh đẹp, sáng loáng tựa như một viên kim cương lung linh dưới ánh mặt trời mùa Xuân ấm áp. Cậu hay lấy cỏ mềm mượt và xanh mướt quấn kèn thổi hoặc tự chế những nhạc cụ khác bằng gỗ nhặt từ khu rừng gần làng.

Cậu bé chưa bao giờ có được một loại nhạc cụ thực sự cho đến cái ngày ông nội của cậu, người hằng mong muốn đem lại niềm vui cho đứa cháu trai, kéo chiếc vĩ cầm ra khỏi chiếc hộp đựng. Cậu bé vô cùng sung sướng khi nhìn thấy loại nhạc cụ đặc biệt này, và ngay lập tức cậu nhẹ nhàng nâng cây đàn lên rồi chơi một giai điệu kỳ diệu đến mức chưa một ai từng nghe thấy bao giờ. Thầy giáo dạy nhạc ở làng phát hiện ra tài năng của cậu bé và gửi cậu đi học vĩ cầm ở thị trấn. Cậu bé luyện tập chăm chỉ và đã được đền đáp. Tại cuộc thi đầu tiên trong đời, cậu giành được một giải thưởng danh giá khiến cậu nổi bật hơn rất nhiều nghệ sĩ khác. Nhưng danh tiếng không khiến cậu kiêu ngạo và cũng không vô ơn. Để tỏ lòng biết ơn, cậu đã xây một ngôi trường mới tại quê nhà, ngôi trường ấy mang tên cậu bé cho đến tận ngày nay. Cậu bé đã khiến ông nội vô cùng hạnh phúc bằng cách đạt được nhiều thành công; còn người ông đã dành những năm tháng cuối đời mình để chứng kiến những thành công ấy của đứa cháu nội.

Bạn mùa Xuân thân mến, bằng cách thay đổi cuộc sống của một cậu bé, đó là cách mà tôi tiếp tục chặng đường của mình để mang lại niềm vui cho mọi người và khiến trái tim họ tràn ngập tình yêu. Vai trò của tôi sẽ chẳng đáng gì nếu như những giai điệu nổi tiếng nhất trên thế giới vẫn còn được thưởng thức cho đến tận ngày nay lại không được vang lên từ những chuỗi dây của đàn tôi. Tên của những người đưa tôi trở lại với cuộc sống không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất đó là tất cả mọi người đều yêu âm nhạc, các giá trị cũ tạo ra những giai điệu mới cho chính họ và cho những thính giả đam mê, mang lại bình an cho tâm hồn của họ, mang lại niềm tin vào một khởi đầu mới và tin vào cuộc sống trường tồn.

Mãi là bạn của cậu!
Vĩ cầm

Lá thư đạt giải nhất của thí sinh Natasa Milosevic có lối hành văn sáng tạo, độc đáo, tràn đầy màu sắc cùng những hình ảnh cảm động tinh tế. Với việc hóa thân thành một cây đàn violon bị bỏ rơi,cô học trò đến từ Bô-xni-a & Héc–xê-gô-vi-na này đã kể lại một cách cuốn hút về hành trình trở thành nguồn cảm hứng cho một cậu bé phát triển thành một nhạc sĩ tài ba.
(Nhận xét của Ban Giám khảo Quốc tế)

Nguồn: NXB Thông tin và Truyền thông

Lượt truy cập: 7499

ĐÁNH GIÁ BÀI VIẾT( 14)